Mục lục
“ HÃY CHO TÔI 1 ĐỜI MỘNG MƠ ”
Đây sẽ là tựa đề của cuốn tự truyện mà nhân vật chính trong câu chuyện muốn lưu lại cho tới khi cô ấy già đi, khi mà bản thân cô không còn đủ minh mẫn như tuổi trẻ hiện tại. Cô vẫn có thể dùng nó để kể lại cho con cháu mình rằng
“ BÀ MÀY ĐÃ CÓ NHỮNG NĂM THÁNG SỐNG COOL NGẦU NHƯ THẾ! ”
CHƯƠNG ĐẦU : “ CHUYỆN NÀNG “FA” ĐI TÌM CHÀNG TRAI DÂN TỘC VÙNG TÂY BẮC”
Độ này nàng sấp mặt quá. Những lúc như này nàng lại không thể yêu thương Hà Nội nữa, dù rằng Hà Nội đang vào thu. Cái không khí mát mẻ cộng với hương thoang thoảng của hoa sữa cũng không làm cho nàng thấy dễ chịu trong những ngày như thế này. Thế rồi nàng quyết định không làm cái của nợ gì nữa mà sẽ ngồi viết. Vì ngồi viết sẽ làm cho nàng cảm thấy tự do, tự tại nhất, dù rằng chỉ là những điều đã xảy ra trong quá khứ nhưng kí ức về chuyến đi ngày đó vẫn còn vẹn nguyên. Người ta gọi thế này là “ Kẻ ăn mày quá khứ ”
TỰ TRUYỆN ĐỂ ĐI VÀ VIẾT
Mới đây nàng chia sẻ lại cái eo bùm về chuyến đi SAPA 1 năm về trước (album đó, Tiếng Anh nó đọc là eo bùm..haha) . Vào thời điểm đó lúa đã chín và người ta đã gặt phần nào rồi, dù không vào dịp rở rộ như năm nay, nhưng cái cảnh khói chiều do người ta đốt rơm rạ cũng làm nàng cảm thấy xao xuyến….hơn nữa nàng nhớ cái khung cảnh nàng đứng trên đỉnh của 1 ngọn núi (chắc nó gọi là núi chứ không phải đồi đâu) vì đi trecking tận 14-15km cơ mà. Nàng nhắm mắt, hít thở và hét. Nàng hít cả 1 bầu không khí trong lành để lấp đầy cả lồng ngực, hình như chỉ cần hít thở cái bầu không khí đó cũng làm tan hết những khó chịu, mệt nhọc ở Hà Nội còn xót lại.
Xem thêm về khung cảnh tàu hỏa leo núi mường hoa tại ĐÂY
Chuyến đi đó là lần đầu tiên nàng dũng cảm bước ra khỏi sự sợ hãi và vùng an toàn của bản thân. Nàng chuẩn bị nhiều đấy, vì đó là chuyến độc hành đầu đời. Từ ô dù, áo mưa, thuốc, nước, đồ ăn, bánh kẹo cho mấy đứa nhỏ ở bản, các số điện thoại cần thiết, sạc điện thoại, máy ảnh, và thường xuyên cập nhật thông tin với đứa bạn ở “miền vội vã” mang tên Hà Nội cứ 2-3 tiếng 1 lần.
Điểm đến đầu tiên…………………………
TẢ VAN – BẢN LÀNG YÊN BÌNH GIỮA THUNG LŨNG MƯỜNG HOA……
Có lẽ với 1 phần khách du lịch nào đó, mà thật sự là “khách du lịch” ắt hẳn họ sẽ chọn ở lại thị trấn. Nơi có chợ đêm náo nhiệt, đông đúc bán đầy những đặc sản vùng Tây Bắc. Nơi mà quán café, nhà nghỉ, khách sạn cứ san sát nhau mọc lên – một sự minh chứng cho việc du lịch đang được phát triển ở Sapa. Còn nàng chỉ có 1 cảm nhận rằng : “ Nàng cần sống gần hơn với thiên nhiên, cây cỏ” . Vậy là nàng quyết định tới Tả Van.
BẢN LÀNG CỦA SỰ BÌNH YÊN
Bản làng này nằm thọt lỏm giữa thung lũng Mường Hoa, bao quanh là núi đồi, là ruộng bậc thang…Và quan trọng hơn hết nàng cảm nhận nơi đó có niềm hạnh phúc dung dị của người dân bản. Nó là nơi đủ để ta mở lòng sống 1 cuộc sống khác so với cuộc sống vội vã ở Hà Nội. Dù là vài ngày ngắn ngủi nhưng cái việc sáng sáng dậy thật sớm, không cần nghĩ tới việc đi học hay đi làm mà chỉ nằm đó cuốn chăn thu lu như 1 con mèo to xác rồi cứ thế nghe 1 vài giai điệu và uống trà hay chiều chiều có thể ra suối ngồi đọc sách, và ngắm hoàng hôn cũng khiến nàng cảm thấy thật “ thỏa mãn”.
Ở Tả Van ngày đó có 1 chuyện mà nàng còn nhớ mãi tới tận bây giờ. Đó là chuyện mà nàng đã từng nói “ Một con bé lạ hoắc mà lại được đối xử như vậy ”.
Sáng hôm đó bước chân tới Tả Van là khoảng 8h, nàng nhận phòng, và thuê xe đạp chạy loanh quanh bản. Bao mệt mỏi vì mất ngủ đêm trước trên xe chẳng cản nổi mong muốn khám phá những điều nàng cho là kì lạ ở vùng đất này. Nàng thực ra vốn là đứa không có giống con gái, chẳng biết sợ là gì (chỗ này có sử dụng biện pháp nói quá ), nàng từng nói “ chẳng may có bị 1 anh zai bản nào lừa thì thôi nàng sẽ ở luôn Tả Van để sống 1 cuộc sống đầy “ mãn nguyện” .
NHỮNG NGƯỜI LỮ KHÁCH ĐƯỜNG XA
Rồi …. tiếp tục câu chuyện của nàng và chiếc xe đạp…Không hiểu lòng vòng thế nào nàng gặp anh chủ nhà và 2 vị khách người Sài Gòn thú vị. Thế là nàng theo họ đi trekking từ Tả Van lên Lao Chải. Quãng đường đó gần 15km mà sao nàng nhớ mình vẫn sung sức lắm. Cả quãng đường đó, nàng không hiểu tự khi nào nàng cứ liên thiên về những điều trong cuộc sống của mình và nàng cũng thấy mình đang lắng nghe những câu chuyện về cuộc đời của họ. Chắc từ đó mà những “con người xa lạ” đã cùng nhau ngồi ăn cơm và uống trà.
Buổi tối đó, 2 vị khách trở lại Hà Nội. Còn mình nàng trong căn nhà Gỗ rộng thênh thang. Nàng ở Gỗ 1 ngày mà được ăn 2 bữa free, được đi chợ nấu ăn, rửa bát và làm vỡ cả cốc. Cơ duyên thế nào nàng còn được giới thiệu công ăn việc làm ở nhà Gỗ. Nếu có nhận việc ắt hẳn nàng sẽ được ưu ái làm quản gia luôn.
LỮ KHÁCH CŨNG LÀ BẠN
Nàng nhớ sáng hôm sau thức dậy trời mưa mưa, nàng nán lại nhà gỗ, nằm trong căn phòng ấm áp mà lại quyết định mở cửa ra để gió lạnh ùa vào, bật vài bài của Lê Cát Trọng Lý ….Ôi cái khung cảnh ấy thấy cuộc đời này thật yên bình.
Rồi cũng phải dời Gỗ, rời Tả Van vì đi cả ngày nàng chẳng đủ duyên để gặp trai bản nào cả, nàng chỉ thấy mình đủ duyên ngồi lắng nghe những câu chuyện của cô bé, cậu bé ở đó. Đặc biệt là cô bé Hạnh, học lớp 5A trường Tiểu học Tả Van. Em kể về niềm vui khi tới trường, về những mong muốn và ước mơ trong tương lại của em. Nàng nhớ mình đã tặng em 1 cuốn truyện kèm theo vài dòng nhắn nhủ bên trong… để biết đâu ngày nào đó có cơ hội gặp lại em trong 1 lần trở lại…
Vậy là hành trình tìm giai bản đã không thành công. Nàng quyết định đi tìm hạnh phúc khác. Hạnh phúc đó mang tên “ Ngôi nhà nhỏ trên thảo nguyên ”…….
Mình viết cho những người biết trân trọng cảm xúc của họ…!
Còn nữa….xem thêm phần 2 NHỮNG ĐỨA TRẺ Ở SAPA
Lala Sapa – The Traveler blogger
[…] Xem thêm Sapa những trải nghiệm đầu đời tại ĐÂY […]
[…] với tôi luôn đặc biệt, nếu bạn đã đọc được phần 1 câu chuyện “ SAPA – Những trải nghiệm đầu đời” thì bạn sẽ hiểu lý do vì sao. 2 lần tôi bỏ Hà Nội lên SAPA với bao uất […]
Những cảm xúc rất thật của cây bút trẻ lala – The Traveler team